Tớ kể cậu nghe, chuyện ngày ấy
“Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh Một vì sao trơ trọi cuối trời xa Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh Những ưu phiền đau khổ với buồn lo." Tôi cứ thế ngâm nga mấy dòng thơ của Chế Lan Viên mà tôi mới đọc trong tập thơ ấy. “Những sợi tơ lòng”. Chẳng biết từ bao giờ tôi đã quan tâm nhiều hơn đến thơ ca bay bổng. Có lẽ là từ khi gặp cậu trong lớp học văn ngày hôm đó, thấy cậu cầm trên tay cuốn sách bỏ ngỏ trang thơ tình của Xuân Diệu. Tôi đã nhìn cậu từ rất lâu về trước. Không chỉ bởi cặp kính gọng tôn vẻ tri thức, không chỉ bởi giọng nói trầm ấm dịu dàng, tôi còn ngắm cậu cả khi miên man với từng con chữ, cậu cứ thế ngâm dài một khúc thơ tình ngọt ngào. Cậu nói hay đọc thơ của Xuân Diệu, vì cậu yêu cái gấp gáp dồn dập trong tình yêu của ông ấy, nhưng cũng lại không quên để mặc cái ưu sầu nơi Hàn Mặc Tử, máu, và ánh trăng. Cậu nói bản thân tìm thấy được niềm sống, sự ham thích khi đắm mình vào những con chữ bay múa của thi sĩ cái thời đó, còn tôi ngồi cạnh bên, lắng nghe cậu kể ...